Em Tựa Gió Nam – Chương 56

EM TỰA GIÓ NAM

CHƯƠNG 56: I’m waiting

Editor: Cỏ May Mắn

Cuối cùng Tề Chính Sâm vẫn không thể ở lại Bristol mà trở về London, đang ăn cơm nửa chừng thì anh ta nhận được điện thoại của mẹ Tề hỏi tại sao anh ta chưa về.

Anh ta nói mình đang đi uống rượu với vài người bạn, sáng mai mới về.

Mẹ Tề hỏi bạn nào: “Con tuỳ tiện đi dạo mà có thể gặp được bạn à?”

Tề Chính Sâm nói đúng sự thật: “Tưởng Tư Tầm và Tri Ý.”

Mẹ Tề vừa nghe có Hứa Tri Ý thì ra lệnh cưỡng chế con trai ngay tối nay phải về lại Luân Đôn: “Con đã kết hôn rồi, con hãy suy xét cho Tri Ý và vợ con đi. Mẹ sẽ bảo tài xế đi đón con.”

“Mẹ, không phải con ăn một mình với Tri Ý, còn có Tưởng Tư Tầm.”

“Vậy cũng không được. Ai bảo lòng con vẫn hướng về Tri Ý chứ. Những người hiểu rõ con người các con thì biết các con thoải mái hào phóng, nhưng những người không hiểu thì sẽ cho rằng mối quan hệ của các người mập mờ. Đến giờ con vẫn không hiểu tại sao Tri Ý muốn vạch rõ ranh giới với con à? Chỉ với việc con đối xử tốt với Tri Ý thì có bao nhiêu gia đình tan vỡ rồi? Con kết hôn một trăm lần thì cũng có thể ly hôn một trăm lần. Gửi địa điểm ăn tối qua cho mẹ, mẹ sẽ bảo tài xế đến đón con ngay.”

Không thể chen lời, mẹ Tề cúp điện thoại.

Mối quan hệ của Tề Chính Sâm và mẹ vừa mới dịu đi, anh ta không muốn lại bắt đầu tranh chấp nên gửi địa chỉ qua.

Bữa ăn này do Hứa Tri Ý trả tiền, không ai tranh giành với cô.

Một tiếng mười phút sau tài xế đến nơi, hai người cùng đến, lái luôn cả chiếc xe thể thao của Tề Chính Sâm đi.

Ngồi trên ghế phụ của xe thể thao, Tề Chính Sâm phất phất tay, không nói thêm mấy lời sến súa, cũng không cần nói lời tạm biệt quá trang trọng, đều là người trong cùng một vòng tròn quen biết, không thể tránh khỏi việc sẽ gặp lại nhau.

Chiếc xe thể thao mui trần khởi động, phóng đi hơn trăm mét, Tề Chính Sâm quay đầu nhìn lại, Hứa Tri Ý vẫn còn đứng ở bên đường, nhìn cảnh tượng này khiến anh ta nhớ lại nhiều năm trước.

Mỗi chiều cuối tuần, khi xe đưa rước của trường đã rời đi, mặt cô vẫn dán vào cửa kính ngoái đầu vẫy tay liên tục với anh ta, lặp đi lặp lại bằng khẩu hình miệng: “Anh Hai, gọi điện cho em.”

Mà anh ta đứng ở trạm xe, nhìn chiếc xe đưa rước của trường rẽ vào góc đường và biến mất.

Mãi cho đến khi đèn hậu của chiếc xe thể thao biến thành hai chấm đỏ, không còn phân biệt được xe nào với xe nào thì Hứa Tri Ý mới thu hồi tầm mắt.

Cô định quay mặt lại xem Tưởng Tư Tầm đang làm gì, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị anh ôm vào lòng, hai cánh tay đan vào nhau siết chặt quanh eo cô.

Trong lòng đau đớn vô cùng, Hứa Tri Ý luồn hai tay vào bên trong chiếc áo vest của anh, ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh.

Mỗi lần gặp anh Hai, những hình ảnh thuở bé lại hiện lên trước mắt, nỗi đau đó thấu tận tâm can, cần rất lâu mới nguôi ngoai.

Vừa rồi ở nhà hàng hải sản, cô còn nghĩ về những năm quá khứ kia giữa cô và Tưởng Tư Tầm.

Cuối cùng quá khứ cũng đã qua rồi.

Tưởng Tư Tầm rủ mắt: “Em chưa từng ôm anh như vậy.”

Hứa Tri Ý cẩn thận ngẫm lại, ngẩng đầu: “Ôm rồi.” Cô chắc chắn mình đã ôm vòng anh như vậy rồi.

Tưởng Tư Tầm: “Không dùng sức như vậy.”

Hứa Tri Ý không tranh cãi với anh, hai tay siết chặt lấy eo anh.

Trên bãi biển về đêm lạnh lẽo, Tưởng Tư Tầm buông cô ra trước, cởi áo vest của mình khoác lên người cô rồi ôm cô vào lòng, hơi ấm còn sót lại trên áo vest của anh truyền đến da cô.

Anh cúi đầu muốn hôn cô, Hứa Tri Ý không chú ý tới động tác của anh, cô tựa mặt vào ngực anh.

Người đàn ông chỉ hôn lên tóc cô rồi thôi.

“Đêm nay em ngủ sớm một chút, sáng mai anh gọi em dậy đi xem mặt trời mọc.” Giọng trầm thấp của anh vang lên từ đỉnh đầu, Hứa Tri Ý đáp lại bằng một tiếng “Ừm”.

Lần trước nghỉ phép đến London đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc nên lần này dù thế nào cũng phải đi xem.

Trở về phòng, Hứa Tri Ý tắm rồi đi ngủ.

Vừa nằm lên trên giường, cô nhận được cuộc gọi từ phòng bên cạnh, hỏi cô sau khi ngắm bình minh vào sáng mai thì muốn đi đâu.

Hứa Tri Ý: “Tuỳ ý đi dạo trên bãi cát.”

Tưởng Tư Tầm: “Bãi cát ở đây không đẹp bằng Hawaii, chúng ta đến Hawaii chơi mấy ngày nhé? Vẫn còn thời gian, anh kịp quay lại Hồng Kông trước cuộc họp hội đồng quản trị.”

Cô nói: “Nơi em không muốn đi nhất là Hawaii.”

“Sao vậy em?”

Trong điện thoại im lặng một hai giây.

Hứa Tri Ý: “Ở đó xem như là nơi mà em và anh chia xa.”

Tưởng Tư Tầm nói: “Sau đợt đó anh cũng không đến đấy lần nào.” Cohen có du thuyền ở đấy, mỗi lần mời anh qua dự tiệc trên du thuyền anh đều từ chối tất cả.

Cô không muốn đến Hawaii, có lẽ cũng giống như việc cô không muốn chơi cầu lông nữa, tạm thời không còn sức lực.

“Đợi ngày nào em muốn đi thì anh sẽ đi cùng em.”

Hứa Tri Ý: “Được.”

Cô chúc anh ngủ ngon.

Khoảng hơn bốn giờ sáng hôm sau, bên ngoài trời còn tối tăm yên tĩnh, bọn họ lên đường đến vách đá trắng.

(*)

Vách đá trắng: là White Cliffs of Dover, nằm ở bờ biển phía nam, là di sản tự nhiên và lịch sử của Anh.

Chiếc xe thể thao bốn chỗ màu xanh lam đậm mà cô từng ngồi đã được nổ máy, vệ sĩ lái xe và bật nhạc Jazz yêu thích của cô.

Dựa lưng vào ghế, Hứa Tri Ý nhắm mắt mười mấy phút.

Lần trước cô đến đây một mình để ngắm mặt trời mọc, dù trên vách đá có rất nhiều người trẻ tuổi đến từ khắp nơi, nhưng vào lúc đó cô luôn cảm thấy như mình là người duy nhất đứng ở nơi tận cùng thế giới.

Dưới màn đêm, chiếc xe thể thao lao nhanh đến đích.

Hứa Tri Ý xuống xe trước, Tưởng Tư Tầm lấy máy ảnh từ trong cốp xe đưa cho vệ sĩ.

Không cần nói gì, trong lòng vệ sĩ đã hiểu ý. Năm đó bắt đầu làm nghề vệ sĩ, anh ta không ngờ sẽ có một ngày mình còn có thêm kỹ năng nhiếp ảnh.

Tối hôm qua đã lên kế hoạch cho ông chủ về cách chụp ảnh bình minh ngoạn mục trên vách đá.

Hứa Tri Ý chọn một vị trí ngắm bình minh gần giống lần trước, người đàn ông bước đến bên cạnh cô rồi đứng yên, lấy điện thoại từ tay cô. Tưởng Tư Tầm cầm cả chiếc điện thoại của mình, nắm chặt hai chiếc điện thoại, những ngón tay thon dài của anh cũng nắm lấy mấy ngón tay của cô.

Hứa Tri Ý không rút tay về, để anh nắm chặt.

Ngày càng có nhiều ô tô trên vách đá.

Có người la hét ầm ĩ về phía mặt biển tối đen, tiếng reo hò bị tiếng sóng biển cuốn trôi.

Bầu trời rạng sáng, ranh giới giữa biển và trời bắt đầu nhuộm màu nửa sáng nửa tối.

“Đưa điện thoại cho em.” Hứa Tri Ý định tự chụp vài tấm.

Tay trái của cô được anh nắm chặt, Tưởng Tư Tầm cũng không có ý định buông cô ra. Hứa Tri Ý cầm ngang điện thoại bằng một tay, nói với người bên cạnh: “Lát nữa anh ấn giúp em.”

Nhìn qua màn hình điện thoại, tại nơi trời biển giao nhau, một mảng sáng bình minh màu cam loang ra giữa nền trời xanh nhạt, vài con chim hải âu bay lướt qua ống kính.

Không cần cô lên tiếng, Tưởng Tư Tầm đã nhấn nút chụp ảnh.

Chỉ chốc lát sau, không trung biến thành màu vàng kim và hồng phấn, điểm xuyết thêm sắc tím nhạt, bầu trời xanh nhạt dần chuyển sang màu xanh lam đậm. Lúc này bầu trời giống như một vỉ pha màu khổng lồ với những mảng màu rực rỡ đan xen vào nhau.

Bầu trời phản chiếu trên mặt biển, ánh bình minh rực rỡ bao phủ mặt nước.

Biển và trời hoà thành một màu.

Mỗi lần sắc thái trước mắt biến đổi, Tưởng Tư Tầm đều lưu giữ lại bằng cách chụp ảnh.

Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua làn nước khiến cả mặt biển nhuộm màu đỏ rực.

Vạn vật lại chào đón một ngày mới.

Cuối cùng cô không còn bị mắc kẹt trong ngày hôm qua nữa.

“Tri Ý.”

Hứa Tri Ý quay đầu nhìn người đàn ông: “Dạ?”

Tưởng Tư Tầm nói với cô: “Lần đó em tỏ tình với anh, anh đã không đáp lại em, xin lỗi em.” Anh vẫn luôn tiếc nuối và tự trách mình.

“Đều đã qua rồi.” Nói đến đây, cô cũng có chút tiếc nuối về lời tỏ tình đó: “Ngày đó em muốn tỏ tình với anh nhưng vì quá hồi hộp nên em quên mất.”

Tưởng Tư Tầm: “Quên thì quên thôi, hôm nay đến lượt anh.”

Tay trái của Hứa Tri Ý vẫn luôn được anh nắm chặt, cô vô thức ngoắc lấy ngón tay cái của anh. “Lần tỏ tình bằng tiếng Quảng Đông lần đó rất lãng mạn, mặc dù em không hiểu anh nói gì, nhưng không quan trọng, em nghe hiểu mấy chữ cuối cùng của anh là đủ rồi.”

Tưởng Tư Tầm: “Em lo lắng sau khi anh tỏ tình rồi nói em thêm WeChat, em sẽ khó từ chối sao?”

Anh tự hỏi tự đáp: “Không cần thêm anh. Chắc ba anh đã hứa cho em kèo ngon gì đó.”

Hứa Tri Ý quay mặt đi cười: “Anh đừng nói toạc ra.”

Tưởng Tư Tầm thấp giọng nói: “Được, mai mốt anh không nhắc tới chuyện này nữa.”

Ánh sáng ban mai rọi chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của cô, đôi mắt trong veo mang theo ý cười, người đàn ông nhìn cô chăm chú không chớp mắt.

Hứa Tri Ý quay mặt lại, đón lấy ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự dịu dàng của anh: “Nếu chỉ là những lời hoa mỹ bình thường thì có lẽ sẽ không lay động được lòng em. Ngày tỏ tình đó câu mà em muốn nói với anh cũng không phải là những lời hoa mỹ sáo rỗng.”

Tưởng Tư Tầm: “Không nói lời hoa mỹ. Bù đắp cho nuối tiếc của em.”

Cũng là lời hồi đáp muộn màng của anh.

Tưởng Tư Tầm mở điện thoại bắt đầu gõ phím, anh nhanh chóng gửi qua rồi ra hiệu cho cô: “Xem điện thoại của em đi.”

Hứa Tri Ý nhận được yêu cầu thêm bạn, hiện giờ ô ghi chú khi thêm bạn bè đã trở thành khung chat tạm thời giữa cô và anh, trong ô ghi chú thêm bạn có dòng chữ bằng tiếng Anh: I’m waiting.

Tim cô đập thình thịch.

Ngày cô tỏ tình, đây chính là câu mà cô muốn gửi cho anh nhưng lại vì hồi hộp mà quên gửi.

Sáu năm trước, cô từng nói với anh câu này dịch thẳng là yêu mãi không dừng.

Khi đó cô còn nói: Chờ ngày em chính thức tỏ tình với anh ấy, em sẽ gửi câu này cho anh ấy, nói với anh ấy rằng em đã thích anh ấy từ lâu lắm rồi, chưa bao giờ ngưng nghỉ.

Bây giờ anh gửi câu “I’m waiting” cho cô.

Hứa Tri Ý nhìn anh hồi lâu mới tiến tới ôm lấy anh: “Đã sáu năm rồi, anh vẫn còn nhớ lời em nói sao?”

Tưởng Tư Tầm: “Nhớ rõ.”

Trên vách đá trắng ven biển nơi bình minh vừa ló rạng, nơi đây là tận cùng của sự cô độc trên thế giới, mà giờ đây, nỗi cô độc của cô đã có nơi chốn thuộc về.

Sau khi ngắm bình minh và trở về khách sạn, Hứa Tri Ý thay quần áo và giày mới, nhân lúc sáng sớm ít người, cô đến bờ cát để tận hưởng gió biển.

Trước đây cô từng nói muốn được anh cõng đi dạo ở bãi biển Bristol, Tưởng Tư Tầm không nói một lời, ngay lập tức cõng cô lên.

Hôm nay anh cõng cô, so với lần trước anh cõng cô về nhà từ quán rượu nhỏ thì cô có tâm trạng hoàn toàn khác, có lẽ là do nút thắt trong lòng đã được tháo gỡ hoàn toàn, cô nghĩ như vậy.

Hứa Tri Ý vòng tay qua ôm cổ anh, tựa đầu vào cần cổ anh, cô có thể nghe rõ tiếng hít thở của người đàn ông.

Tưởng Tư Tầm quay đầu định nói chuyện với cô, ánh mắt hai người đối diện với nhau, anh bỗng quên mất mình muốn nói gì.

Hứa Tri Ý nhìn anh vài giây rồi hôn lên môi anh.

Mùi hương quen thuộc giao hoà.

Tưởng Tư Tầm nhẹ buông tay, cả người cô trượt khỏi lưng anh.

Chân cô vừa chạm xuống đất còn chưa kịp đứng vững thì người đàn ông quay lại ôm cô đến trước mặt anh, cô mới ngẩng đầu lên, môi anh đã chạm vào môi cô, đầu lưỡi của anh chiếm giữ khoang miệng cô.

Người được anh bế lên, mũi chân như có như không chạm vào lớp cát sỏi thô ráp.

Hứa Tri Ý mất đi trọng tâm, toàn bộ trọng lượng của cô đều dồn vào lồng ngực anh.

Nụ hôn sâu còn chưa kết thúc, chiếc điện thoại anh nhét đại vào túi quần vang lên.

Hứa Tri Ý đẩy cánh tay anh ý bảo anh nghe điện thoại.

Người đàn ông không những không suy suyển mà nụ hôn còn sâu hơn.

Cô hạ tay xuống sờ vào bên trong túi quần anh, cái chạm đầu tiên không chạm vào điện thoại mà lại chạm phải cơ đùi săn chắc mạnh mẽ của anh.

Tưởng Tư Tầm bật cười, kết thúc hôn.

“Em đừng sờ lung tung.”

“……”

Hứa Tri Ý giải thích: “Em chỉ muốn giúp anh lấy điện thoại thôi.”

Tưởng Tư Tầm: “Ở túi bên kia.”

“……”

Hèn gì không sờ thấy nó.

Tưởng Tư Tầm buông cô ra, ổn định hơi thở, lấy điện thoại di động ra nhìn, là cuộc gọi của mẹ anh.

Tưởng Nguyệt Như tưởng thằng con ngỗ nghịch đi London công tác nên nói ngắn gọn hành lý đi Manhattan đã được sửa soạn xong xuôi, hôm nay bà sẽ đi, chuyến bay vào buổi tối.

Tưởng Tư Tầm ngạc nhiên: “Không phải mẹ nói tháng sau mới qua sao?”

Tưởng Nguyệt Như: “Dù gì ở nhà cũng không có việc gì, qua đó sớm đi xem nhà cửa. Xem nhà cũng giống như tìm đối tượng, liếc mắt một cái thì không thể chọn được ngay đâu, phải chậm rãi lựa chọn.”

Bà báo cho con trai một tiếng, trong lúc chọn nhà thì tạm thời ở lại nhà anh một thời gian.

Tưởng Tư Tầm: “… Được.”

Lúc này ba cũng đang ở New York, mười phần thì hết chín phần là đang ở nhà anh.

Vừa cúp điện thoại của mẹ anh gọi ngay sang cho ba.

Lúc này ở New York đang là 2 giờ 5 phút sáng, Lộ Kiếm Ba bị điện thoại đánh thức.

Sau khi nhìn rõ số điện thoại, ông tưởng thằng con ngỗ nghịch xảy ra chuyện gì nên ngồi phắt dậy: “Sao thế?”

Tưởng Tư Tầm: “Ba ở chỗ của con?”

“Nếu không thì sao?”

“Nói quản gia thu dọn hành lý rồi rời đi ngay bây giờ.”

“……”

Lộ Kiếm Ba đau tim, xoa bóp mũi: “Tưởng Tư Tầm, dù gì con cũng là do ba sinh, khuya khoắt thế này mà con nói ba dọn ra ngoài à?”

Tưởng Tư Tầm nhìn đồng hồ, quên mất chênh lệch múi giờ: “Ba cứ ngủ đi, ngày mai rồi lại dọn đồ.”

Sao Lộ Kiếm Ba còn có thể ngủ được: “Chỉ vì ba thay Tri Ý chặn con mà con đuổi ba đi? Tưởng Tư Tầm, ba có thiên vị Tri Ý thì đó cũng là vì ba by vọng tụi con sẽ tốt hơn, con đừng có mà hồ đồ!”

“Không liên quan gì đến Tri Ý. Ngày mai mẹ con sẽ đến đó, không thể lại để bà ấy ở trong nước một mình nữa.”

Lộ Kiếm Ba thất thanh nửa giây, sau đó thanh âm trở nên trầm tĩnh: “Ngày mai ba dọn.”

Tưởng Tư Tầm: “Coi như từng có tình nghĩa vợ chồng, sau này ba đừng quấy rầy mẹ con nữa.”

Im lặng giây lát.

Lộ Kiếm Ba nói: “Sẽ không.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, ông không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Bật đèn, ông tìm áo khoác mặc vào rồi đi xuống lầu tìm điếu xì gà, ngồi trong sân bắt đầu hút thuốc.

Phía sau có tiếng bước chân, kèm theo tiếng “ông Lộ”.

Lộ Kiếm Ba quay đầu lại, là quản gia, ông ấy tới đưa cho ông một ly nước.

Quản gia đã lớn tuổi, một ngày chỉ ngủ tối đa bốn năm tiếng, đêm hôm qua ông ấy đi ngủ khoảng chín giờ, hơn hai giờ sáng là ông ấy đã rời giường.

Mới nãy qua cửa sổ phòng mình, ông ấy nhìn thấy người đang ngồi trong sân thì cảm thấy hoảng hốt.

Đặt ly nước lên bàn, Lộ Kiếm Ba nói cảm ơn, ném điếu xì gà còn dở vào gạt tàn rồi nói với quản gia: “Ngày mai ông thu dọn đồ đạc của tôi, không để lại bất kỳ thứ gì, buổi trưa tôi sẽ mang đi.”

Có vẻ như hai cha con lại xảy ra mâu thuẫn rồi.

Quản gia hòa giải: “Tư Tầm chỉ là giận dỗi ông thôi, hai hôm nữa là hết. Nếu thực sự muốn đuổi ông đi thì cậu ấy đã sớm dặn tôi chuẩn bị hành lý rồi.” Vì không dặn dò gì nên chứng tỏ chuyện không nghiêm trọng đến vậy.

“……”

Lộ Kiếm Ba nói: “Nguyệt Như muốn qua đây.”

Quản gia hiểu ra, không nói gì thêm.

Lộ Kiếm Ba nhờ quản gia chuyển một câu cho vợ trước: “Ông giúp tôi hỏi Nguyệt Như xem Tư Tầm đính hôn kết hôn là chuyện lớn như thế, bà ấy có muốn gặp mặt tôi cùng bàn bạc hay không.”

Hứa Tri Ý chỉ ở Bristol hai ngày, ngày thứ ba lên đường về nước.

Trên máy bay, hai người ngồi mặt đối mặt làm việc, nếu ngước mắt lên cùng lúc thì sẽ bắt gặp ánh mắt của nhau, giao tiếp bằng mắt nhiều dễ dẫn đến động tình.

Từ va chạm đến dây dưa.

Tưởng Tư Tầm đóng laptop lại, tháo tai nghe ra.

Nghe nhạc cũng vô dụng, không thể áp xuống được cảm giác xao động trong cơ thể.

Vừa lên máy bay, anh pha cà phê cho cô, cô ôm anh từ phía sau, cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ ôm anh hai phút, cà phê chưa pha xong cô đã buông ra, ngồi vào bàn tiếp tục xử lý số email chất đống.

Sự khô nóng bùng lên trong cơ thể vẫn còn tiếp tục cho đến bây giờ.

Đã uống nước đá nhưng không có tác dụng.

Hứa Tri Ý không biết cái ôm của cô đã khiến người đàn ông trước mặt rạo rực và có phản ứng.

Nhìn thấy anh bắt đầu dọn dẹp tài liệu trên bàn: “Anh bận xong rồi?”

Tưởng Tư Tầm: “Gần xong rồi, ngủ dậy sẽ làm nốt. Anh đi tắm trước, em làm xong cũng đi ngủ sớm nhé.”

Trên máy bay chỉ có một chiếc giường lớn thoải mái, lúc đi cô ngủ trên giường này còn anh ngủ trên giường sô pha ở khoang sau, lúc về vẫn là như thế.

Hứa Tri Ý bận làm việc của mình, không quan tâm đến người đàn ông.

Xử lý xong email đã là bốn mươi phút sau, đợi đáp xuống Bắc Kinh cô còn phải tham dự một cuộc họp, không có thời gian để điều chỉnh múi giờ, chỉ có thể ngủ bù trên máy bay, vì vậy cô tắt máy tính đi tắm.

Để trở về phòng nghỉ, cô phải đi qua chiếc giường sô pha ở khoang sau nơi mà Tưởng Tư Tầm đang ngủ. Người đàn ông đã tắm xong, tóc còn hơi ẩm, anh mặc đồ ngủ màu đen, đang dựa vào ghế sô pha nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm xanh đen.

Bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao lấp lánh, có lẽ không phải là thất thần mà là đang ngắm cảnh.

Hứa Tri Ý dừng chân: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Người đàn ông quay lại, lúc này mới phát hiện ra cô, nói: “Không nhìn gì cả.”

“Thế đang suy nghĩ gì vậy?” Hứa Tri Ý đến gần ghế sô pha, vốn định ngồi xuống.

“Suy nghĩ xem khi nào đi lãnh chứng cùng em, con sẽ giống em hay là giống anh.”

Khi anh nói câu này không có tia đùa giỡn nào mà bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

“……” Hứa Tri Ý đang định ngồi xuống, còn chưa dựa vào ghế sô pha thì bỗng đứng thẳng dậy: “Vậy anh suy nghĩ tiếp đi.”

Tưởng Tư Tầm cười nhẹ, nếu là trước đây anh sẽ kéo cô trở lại lòng mình không cho cô đi, nhưng sự xao động trong cơ thể anh vừa mới được giải tỏa một nửa khi tự sướng lúc tắm, nên anh chỉ có thể tạm thời giữ khoảng cách với cô.

Anh nói với bóng lưng cô: “Em đi ngủ sớm chút.”

Hứa Tri Ý không quay đầu lại, đáp lời anh bằng động tác tay OK: “Ngủ ngon.”

Không gian phòng tắm trên máy bay có hạn, vì anh vừa mới tắm xong không bao lâu nên khi cô mở cửa, mùi sữa tắm mát lạnh hòa lẫn với không khí ẩm ướt xông thẳng vào khoang mũi.

Đóng cửa lại, trước bồn rửa tay chật hẹp, họ từng có khoảnh khắc thân mật ở đây.

Hứa Tri Ý dừng dòng suy nghĩ hỗn loạn, mở vòi sen.

Dòng nước ấm áp từ trên đầu chảy xuống, thấm ướt từng tấc da thịt.

Mang trên mình hương thơm mát lạnh sau khi tắm, cô chọn một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa để mặc. Vừa nãy lúc xịt sữa tắm cô đang mải suy nghĩ nên vô tình dùng nhầm chai của Tưởng Tư Tầm.

Hiện tại trên người có mùi giống anh.

Hương thơm mát lạnh tràn ngập đầu mũi khiến cô nhất thời không ngủ được.

Hứa Tri Ý ngồi xếp bằng ở trên giường, mở WeChat bấm vào mục bạn mới, có nhiều lời mời kết bạn, trong đó lời mời đầu tiên có ảnh đại diện của Tưởng Tư Tầm, khi nhìn thấy dòng chữ “I’m waiting”, nhịp tim cô vẫn tăng tốc như cũ.

Không còn đắn đo nữa, cô thẳng tay bấm chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh.

Vì thế câu “I’m waiting” xuất hiện trong khung thoại của cô và anh.

Chưa đầy hai phút sau, phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa: “Tri Ý.”

Biết vì sao anh tới đây, Hứa Tri Ý nói về phía cửa: “Không khóa.”

Người đàn ông đẩy cánh cửa bước vào, nhẹ tay đóng lại.

“Sao em lại thêm anh? Kèo ngon của ba anh em từ bỏ à?” Tưởng Tư Tầm lại liếc nhìn khung thoại từng bị mất nay đã được tìm lại rồi nhìn về phía người trên giường.

Hứa Tri Ý: “Em không muốn để sự nuối tiếc lặp lại lần nữa.”

Nếu yêu cầu thêm bạn này hết hạn, sau này khi nhớ tới chắc là cô sẽ tiếc nuối vì đã không chấp nhận kịp thời.

“Cho dù ngay từ ngày đầu tiên em thêm anh vào danh sách bạn bè trở lại thì bác Lộ cũng sẽ đưa vốn chủ sở hữu cho em. Ông ấy tặng một phần sính lễ thay cho anh trước đấy.”

Tưởng Tư Tầm đi đến bên giường, cúi người kéo cô vào lòng: “Cảm ơn em.”

Hứa Tri Ý ném điện thoại sang một bên, giơ tay ôm lấy lưng anh: “Không có gì. Không phải đã nói là trân trọng hiện tại hay sao.”

Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, đèn trong phòng nghỉ cũng tắt.

Hơi ấm phủ xuống, môi cô bị anh ngậm lấy. Người đàn ông dùng một tay đỡ gáy cô, tay kia đẩy tấm chắn sáng của cửa sổ lên.

Phòng nghỉ tối tăm trở nên sáng sủa hơn một chút.

Hứa Tri Ý thẳng lưng, ngẩng cổ lên hôn anh, ngẩng lên quá lâu nên cổ rất mỏi.

Khi cô sắp không chịu nổi, anh dùng hai tay nắm lấy vai cô đẩy cô xuống giường.

Cô vòng tay qua cổ anh, từ từ nằm xuống giường, trong suốt thời gian đó môi của hai người vẫn không rời nhau.

Lần đó ở Hồng Kông, anh muốn giúp cô bằng môi nhưng cuối cùng chỉ dùng tay để cho cô thời gian để thích nghi, nhưng hôm nay anh không cho cô cơ hội ấy nữa.

Chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng mịn mát lạnh xếp tầng lên nhau ở phần eo.

“Dọc theo phần nếp gấp, người đàn ông cúi đầu hôn xuống dưới.”

Mái tóc ngắn của anh còn chưa khô hẳn, khi phần đùi trong của cô vô tình cọ sát vào, cảm giác lành lạnh truyền đến.

Hứa Tri Ý muốn nắm thứ gì đó trong tay, chiếc ga giường màu xám tro thẳng thớm không có một nếp nhăn nào, cô muốn nắm cũng không thể nắm được, hết cách, cô đành phải với lấy chiếc điện thoại của mình và nắm chặt trong tay.

Vừa mới nắm lấy điện thoại, môi của người đàn ông rơi xuống phía dưới.

Ấm áp, mềm mại.

Anh ngậm vào giữa môi nhẹ mút, hôn qua lại.

Hứa Tri Ý chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy qua từ phần bụng dưới.

Hai chân bị anh giữ lấy, không thể động đậy.

Cảm giác tê ngứa từ nơi đầu lưỡi anh chạm vào truyền đến đầu ngón tay đang cầm điện thoại của cô.

Hứa Tri Ý không thể nhịn nổi, anh vùi đầu xuống, cô không thể nhìn thấy anh, cũng không thể ôm anh, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sao lấp lánh. Trong căn phòng nghỉ yên tĩnh, chỉ có tiếng nuốt của anh và tiếng rên rỉ ưm ư của cô.

Khi lên đến đỉnh, bầu trời đầy sao trong tầm mắt trở nên mơ hồ.

Tưởng Tư Tầm ngẩng đầu, ôm người vào lòng.

Hứa Tri Ý ôm chặt lấy anh, cũng bị anh siết chặt, nhưng cơ thể cô vẫn hơi run rẩy.

Cô thực sự sợ nóng, váy ngủ cũng đã ướt sũng.

“Em không có đồ ngủ sạch.”

Tưởng Tư Tầm hôn vào tai cô: “Mặc đồ của anh.”


Nếu bạn yêu thích truyện do Cỏ edit, bạn có thể ủng hộ gián tiếp cho tác giả của bộ truyện bằng cách click vào hai nút màu xanh và màu cam bên dưới nhé. Chi tiết về việc ủng hộ tác giả mời bạn đọc tại đây. Cỏ cảm ơn bạn nhiều! ❤.

Em Tựa Gió Nam – Chương 56

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *